Thứ Năm, 4 tháng 10, 2007

Chợ cá - hồn quê Việt Nam







Bình minh yên tĩnh. Mặt trời đỏ lừ chiếu những tia nắng đầu tiên. Sóng rập rờn từ phía xa đổ về bãi cát. Thấp thoáng trên sóng êm những bóng thuyền lô nhô. Vài tiếng cười nói vọng về mỗi lúc một xôn xao. Chợ cá bắt đầu họp.




In trên màu trời buổi sớm sát Kê Gà - ngọn hải đăng đá hoa cương cao nhất Việt Nam kiêu hãnh vươn mình đón chào ngày mới. Một ngày bình yên không giông bão bắt đầu bằng một phiên chợ cá
Chợ cá họp từ năm giờ đến bảy giờ thì tan, chủ yếu là bán cá tươi như trích, nục, bạc má… cho những khu resort xung quanh và các khu chợ dân sinh gần đó. Cá còn nguyên vị biển tươi roi rói. Gần sáu giờ, không khí trở nên nhộn nhịp bởi tiếng người mua kẻ bán đối đáp qua lại. Tiếng đổ cá soàn soạt vào cần xé. Tiếng mái chèo thuyền thúng rẽ sóng ra thuyền lớn mang cá vào bờ. Tiếng huỳnh huỵch của những đôi chân trần dầm biển, khiêng từng sọt cá di chuyển trên cát ẩm. Gió sớm quyện mùi cá tươi lẫn trong hương biển nồng nàn. Như có chút vị muối mằn mặn trên đầu lưỡi những người khách thăm chợ cá sáng hôm ấy.



Trên bãi cát rộng, những sọt nhựa đủ màu đựng cá bày la liệt khắp nơi. Kẻ đứng người ngồi xôn xao những câu chuyện về thời tiết, chợ búa, gia đình lẫn trong những câu hỏi và ánh mắt thích thú của khách du lịch. Những người đã chịu khó dậy từ rất sớm để ra thăm chợ, để ngắm bình minh, hít thở không khí biển buổi sáng trong lành và làm vài động tác thể dục khởi động ngày mới. Họ cũng không quên mang máy ảnh để tự ghi lại một khung hình chợ cá theo cảm nhận của riêng mình. Ngoài ra còn có những người chủ khu resort mến khách, ra chợ từ rất sớm để chọn lựa từng sọt cá tươi cho những vị khách của mình. Cũng có vài cụ già móm mém, ra chợ vừa mua cá vừa thong thả nhìn ngắm lại thời tuổi trẻ, cũng là buổi sáng như thế này, cũng là phiên chợ cá đông đúc bên dưới ngọn hải đăng nhiều năm về trước.
Theo chân một chị sáng nào cũng ra sớm đợi thuyền chồng, sáng nào cũng nôn nao chờ con thuyền quen thuộc hiện ra từ phía biển xa mờ. Chỉ cần trời yên và biển lặng là gia đình chị có thêm một ngày hạnh phúc. Những chiếc thuyền ra khơi không chỉ chở nặng gánh mưu sinh mà còn đong đầy nỗi lo lắng của những người ở lại. Ký ức về những mùa bão lớn không bao giờ thôi ám ảnh những người dân nơi đây.
Nhìn những chiếc thuyền thúng lắc lư trên sóng buổi sớm, những con thuyền đánh cá thô sơ thả neo phía xa tựa như đời sống bấp bênh của người dân xứ biển. Còn nhiều lắm những dấu vết khó khăn bươn chải in hằn trên đôi bàn tay khô nẻ, đôi bàn chân đen sạm và gương mặt chai sần vẫn ngày ngày hứng trọn nắng gió. Dù những người dân chài trong khu chợ đầu mối này chỉ đánh bắt gần bờ nhưng không vì thế mà nỗi lo vơi đi. Không thể chủ quan với biển sâu, vẫn luôn ẩn chứa trong mình đầy hiểm nguy chờ chực…



Hơn bảy giờ, chợ vãn, mọi người quay trở lại với nhịp sống thường nhật. Những đồng tiền giấy tanh nồng mùi cá, mùi cát, mùi biển mặn được nhét sâu vào trong túi. Những tờ bạc ấy chỉ trong chốc lát nữa sẽ được quy đổi thành các nhu yếu phẩm và các khoản phí sinh hoạt linh tinh khác. Bãi cát trở nên vắng lặng, chỉ còn lại những tàn dư của phiên chợ. Quãng hai giờ chiều, thuyền lại lướt sóng ra khơi cho mẻ cá mới. Và bình minh ngày hôm sau thuyền lại quay về chợ, lại thả neo phía xa xa. Chợ lại lao xao tiếng người, tiếng mua bán vang vang bãi cát rộng. Một ngày mới lại bắt đầu như thế. Bình yên bên dưới ngọn hải đăng Kê Gà trầm mặc, hơn trăm năm đứng giữa trời nghe sóng hát.
Và buổi sớm mai lại nhấp nhô những chiếc nón lá và ngập tràn hương cá biển thân quen….

Không có nhận xét nào: